Ảnh internet. |
-
Nói tới đây thôi, anh có hẹn với Kim.
-
Vậy anh đi
nhanh đi, em ngồi lại chút nữa rồi về sau.
Phong
không nói tiếp câu nào nữa, anh trả tiền nước rồi lao đi vội vã, nhanh hơn cả
lúc anh đến đây. Tôi ngồi lại buông tiếng thở dài, thả nụ cười gượng gạo theo
sau lưng anh, cuộc nói chuyện chưa bắt đầu đã mau mắn kết thúc. Nắng chiều nhàn
nhạt xuyên qua khung cửa nhỏ in bóng tôi cô độc, tôi thong thả bưng ly café sữa
đưa lên miệng nhưng chẳng thấy đắng ngọt chỉ còn nhạt nhẽo đá tan ra gần hết, nghe
như cả nhịp tim tôi cũng loãng. Con phố ngoài kia đột nhiên buồn hiu hắt…
Tôi
và Phong quen biết nhau từ nhỏ, cùng nhau trưởng thành, thân thiết đến cả từng
sở thích lẫn suy nghĩ và tôi từng “tưởng” anh thích tôi như người ta hay kể về chuyện
tình “thanh mai trúc mã”. Buồn thay hình như thứ tình cảm ấy trong câu chuyện của
tôi chỉ xuất phát từ một phía. Là tôi đơn phương lầm tưởng, anh đơn giản xem
tôi như một người bạn thân, một đứa em gái chứ không phải là một cô gái. Nhưng
tôi bất chấp, bởi anh có lang thang vô tận thì tôi tin tưởng mình sẽ là chốn dừng
chân của anh sau những tháng ngày phiêu du, tình yêu của tôi tồn tại là dành
cho anh. Phong tìm tôi khi anh cần một người ngồi bên cạnh im lặng để nghe anh
nói, để anh thoải mái trải dài những tâm sự. Hôm nay cũng không ngoại lệ, anh gọi
cho tôi và kết thúc câu chuyện trong vội vàng, anh bận với một mối tình khác,
không phải tôi. Nhưng như vậy thì đã sao, anh rồi cũng sẽ dừng chân, tôi cố chấp
thế đấy tự mình ôm khư khư tình ảo.
Chiều
nọ như bao chiều Phong lại cho tôi cái hẹn, chỉ để…
-
Anh không nghĩ Kim lại trẻ con như vậy? Anh đã nghĩ đến
việc chia tay với cô ấy, giá như cô ấy được một nửa dịu dàng hiểu chuyện như em
thì hay biết mấy. Anh than thở sau những
tranh cãi vụng vặt.
-
Nhưng anh vẫn còn yêu chị ấy? Tôi
nói rồi thầm cầu mong anh phủ nhận.
Anh ngây ra không nói tiếp,
khuấy đều ly nước rồi chậm rãi hớp từng ngụm nhỏ. Anh khẽ cười như đang mường
tượng câu chuyện xa xăm nào đó trong một thế giới chứa đầy những kỷ niệm yêu
đương của anh và người con gái tên Kim ấy.
-
Em lại nói đúng rồi, khiến cho anh tức giận, làm cho
anh cảm thấy ngọt ngào, khiến cho anh mỗi ngày càng yêu thương có lẽ chỉ có
Kim.
Mắt anh ngập tràn hạnh phúc,
một thứ cảm xúc tồn tại dành riêng cho hai người yêu nhau vốn không thể san sẻ
cho người thứ ba, vĩnh viễn không thể… Ngày qua tháng lại cứ mãi đuổi
theo trong vô vọng của những nghĩ suy rằng có một ngày khi anh chồn chân đứng lại
sẽ thấy tôi luôn ở cạnh anh, luôn dành cho anh trọn vẹn trái tim mình và anh sẽ
chọn tôi là chương cuối của tình anh. Tôi khờ khạo bao năm chưa từng nhận ra một
chân lý rằng không ai có thể níu kéo được gió, gió vô hình vô sắc, liệu gió có
tình chăng? Liệu tôi có may mắn lưu lại cho ai chút tình vương vãi của một mảnh
tình đơn phương? Tôi mệt mỏi khi cứ đứng yên đây chờ đợi anh ngoái đầu nhìn lại,
cứ cố ép mình trở thành khuôn mẫu sáo rỗng thuận mắt anh. Có lẽ ai đó đã đúng
tôi không phải là mây để có thể rong ruổi theo gió mãi, tôi chỉ là cánh chong
chóng bé nhỏ cứ quay mỗi khi gió đến, cố gắng không ngừng để nói cho gió biết “ở
nơi đây có người chờ anh”. Chờ anh… Chợt bối rối, chợt thoáng qua dòng suy nghĩ…Vây tôi chờ gì ở phía trước mông lung đây? Chờ gì đây?
-
Có khi nào anh thật lòng nghĩ về món quà sẽ tặng em
trong dịp sinh nhật không?
Lần
đầu nhận quà tôi đã rất háo hứng, quà anh tặng là chú gấu bông xinh xắn diện
chiếc váy màu hồng con gái, tôi nâng niu xem nó như báu vật. Những hộp quà mừng
tôi thêm tuổi mới năm tiếp năm vẫn vẹn nguyên như ngày nào, vẫn là chú gấu bông
anh mua mà chưa từng dùng cảm xúc để nghĩ rằng cô bé hôm nào giờ đã lớn, đã có
những rung động đầu đời, đã không còn những ngây ngô thuở nhỏ, đã nhạy cảm biết
buồn vì lòng ai hờ hững.
-
Anh có bao giờ ngoảnh đầu nhìn lại phía sau lưng anh
chưa?
Anh
không trả lời. Anh chưa một lần quan tâm rằng trong những lần anh hối hả rời đi
vẫn có một cô ngốc luôn ở đằng sau dõi theo bước anh. Anh đi nhanh hay chậm, rẽ
trái hay phải,… Anh lặng thinh, anh không đáp trả. Bởi tất cả anh đều không hay
biết. Bởi anh có bao giờ nhìn lại đâu.
-
Anh có từng thích em với tư cách là một cô gái, dù chỉ
một chút thôi? Có không anh?
“Em thì luôn luôn thích anh, không phải
đem anh thành anh trai mà thương, mà nhớ. Là em thích người con trai tên Phong,
là anh, là chính anh”. Tôi cứ hỏi mãi
trong sự im lặng của anh. Anh không nói, ánh mắt cụp xuống như khẽ khàng xác nhận
tình cảm của mình và phủ nhận tấm chân tình của tôi. Còn tôi, lần đầu tiên nhìn
thẳng vào anh với trái tim đủ cứng cỏi để dũng cảm nhận thức chuyện, đối với
anh tôi mãi chỉ có thể là một dấu lặng trong những trang cuộc đời anh. Đến lúc
này chẳng biết anh hay tôi là gió kia rong ruổi, anh cứ tự do với bước chân của
chàng lãng tử còn tôi bao năm tháng qua lại mải mệt rượt theo. Tôi ngốc nghếch
không chấp nhận sự thật mình nên đứng lại, nếu như vậy có lẽ tôi đã không thêu
dệt nên đoạn tình vốn dĩ không tồn tại kết quả mỹ mãn.
Thôi
thì còn cố chấp làm gì, đành gom lại những cảm tình vụn, đem ép thật kỹ vào guồng
quay ký ức để bước ra khỏi thế giới chỉ có anh. Ngày mai hay ngày mai nữa với
tôi anh sẽ chỉ còn là một hồi ức cho tình đầu không trọn vẹn. Tôi hy vọng thế. Để
lỡ ngày kia khi cơn gió của ngày tháng cũ có vô tình thổi qua đây, chong
chóng sẽ thôi không quay nữa. Vì giờ, nó đã không còn trông chờ cơn gió ấy!
Ngọc Hạ./.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét