Thứ Tư, 29 tháng 10, 2014

Thạch thảo vẫn đợi anh

Ảnh internet.
Ai từng hái tặng em một khóm hoa thạch thảo
Chút nhẹ nhàng từng cánh mỏng ưu tư
Sắc hoa tím vào cuối thu dìu dịu
Tím cả trời, cả đất, cả hồn ai.
Ai từng hái tặng em một khóm hoa thạch thảo
Khiến lòng em sao nhớ mãi không quên
Ai từng bảo với em : Hãy chờ anh về nhé!
Chờ anh về mùa thạch thảo tươi hoa.
Dù đôi ta giờ trời nam đất bắc
Mượn gió chiều gửi nỗi nhớ cho anh
Nhắn giúp anh yêu bao mùa thu thương nhớ
Em vẫn chờ, thạch thảo vẫn đợi anh.
Ngọc Hạ.

Thứ Ba, 28 tháng 10, 2014

Vật trong ao

Ảnh internet.
VẬT TRONG AO     
Hôm nay vừa đọc “vật trong ao”
Cảm xúc nôn nao viết vài dòng
Đọc truyện như xem phim hài ngắn
Mỗi chương tình huống thấy vui vui.
Cá chép, cá chuối cùng kết bạn
Thành đôi tri kỷ sẻ chia sầu
Rốt cuộc đời không còn cô độc
Có bạn, có ta “ấm” lạ thường.
Cá nheo đạo hạnh rất thâm sâu
Cửa miệng là câu “ta đã từng”
Rất hay chuyển đề khi nói chuyện
Khiến chúng yêu tinh thấy phát rầu
Làm cho trăm miệng chung lời nói :
“Lão Niêm, không được nói lạc đề!”
Hay một hồ ly vướng tình trần
Thích bánh bao xanh, thích đại sư
Muốn biến thành tiên chung vị trí
Để trái tim yêu được cận kề.
Có nàng tôm sông khinh bỉ cá
Quyết lòng nhập đạo luyện tu tiên
Lại thêm cua nhỏ gọi Bàng Bàng
Bận học cả ngày hay về muộn
Thế là mất trắng những bữa ngon
Hai trăm năm sau hồ nước nhỏ
Có nàng Ly ngố tới làm quan
Tính hiền thuần khiết thích quan tâm
Được chúng yêu tinh rất hài lòng
Đặt nàng biệt hiệu gọi Bạch Si.
Cuộc sống trong ao muôn màu sắc
Rảnh rỗi quần yêu cùng dạo chợ
Mua hàng hạ giá cũng vui vui
Lắm lúc xôn xao hồ dậy sóng
Thỉnh thoảng yên bình tựa nước trong.
Nếu chỉ như vậy còn gì nói
Kiếp đời thoáng mộng có gì vương
Bước sâu chút nữa nhìn mới tỏ
Là chuyện sau này, chuyện nhân sinh…
Hồ ly – Quý Du tình không kết
Khoảng cách thật gần lại hóa thật xa
Thiếu thời có tình sao chẳng ngỏ
Duyên sinh duyên diệt tự tâm ai
Để ngoảnh đầu còn mình cô lẻ
Nhìn chốn nơi này nhớ cố nhân
Đau đáu tận lòng dòng suy nghĩ
Tình thật trong tim chứa người nào?
Mảnh tình ngàn năm chờ hư ảo
Hay người đã hứa sẽ đợi nhau?
Một bước thành tiên buồn tĩnh mịch
Hay hóa thành người giữ mãi yêu thương?
Người xưa chẳng phải thường hay nói
“Nhân sinh hà xứ bất tương phùng”
Đời người thiếu gì nơi để gặp
Vì yêu sinh hận có mấy người
Điển hình là chuyện nàng tôm nhỏ
Hạ Hà cáu gắt thích tu tiên
Mộng ngày ra biển khơi rộng lớn
Thỏa chí tung hoành, mặc sức tung tăng.
Cứ tưởng nàng chữ tình không vướng bận
Nào ngờ duyên đến gặp Âm Minh
Một người phàm trần không chí rộng
Nhưng là người tốt bụng thuần lương
Thời gian đúc kết, người đưa đẩy
Nên mộng, nên duyên chuyện chỉ là
Cần người trong cuộc hiểu ra thôi
“Nếu một ngày ta không đến nữa
Liệu rằng nàng có nhớ ta không?”
Tôm sông liệu rằng nàng có hiểu
Yêu đã thành rồi kết chặt ở trong tim.
Tình duyên trong truyện không phải ít
Kể ra còn có nàng Ly ngố
Cảm tình không ít với Giao Long.
Lại có ba người cùng lẩn quẩn
Một mối tình sao có lắm kẻ sầu
Để cả ngàn năm luôn gút mắc
Hắc xà cô độc nhập tiên cư
Cá nheo tưng tửng che tâm lặng
Ếch ngồi đáy giếng chẳng màn chi.
Chuyện của ao kia nhiều vô số
Có hài vật vã cười luôn miệng
Có ngẫm chạnh lòng khiến nghĩ suy.
Có bao điển tích cười té ghế
Chỉ khen tác giả quả thực tài
Lôi kéo showbiz vào tiên giới
Còn khen anh khỉ quá đẹp trai.
Tài hèn sức mọn không thoát ý
Vỏn vẹn vài dòng thỏa tâm can
Nói chung là chuyện hay đáng đọc
Ấm áp nhân tình tại thế gian.
Ngọc Hạ.

Thứ Tư, 22 tháng 10, 2014

Đi qua thổn thức

Ảnh internet.
Có ai biết thế sự đổi đời
Có ai hay lòng người thay đổi
Em vốn nghĩ tình bảy năm không ít
Ngờ được đâu chỉ vài phút vỡ tan
Lời nói chia tay trên đầu môi sao đơn giản
Anh thẳng thừ bảo hết nợ hết duyên
… Em buông tay thôi không níu giữ
Ôm tình tan trốn chạy khỏi phũ phàng
Muốn quên anh nhưng sao thấy khó
Khắp nẻo em về vương chặt kỉ niệm xưa
Cả trong gió, trong mưa em cũng nhớ
Mùi yêu thương nồng đượm trái tim đầy
Rồi lang thang qua bao mùa thương nhớ
Vết thương nông sâu nằm tận đáy cõi lòng
Em cho phép bản thân đối mặt
Bởi sẽ vẫn đau nếu chối từ hiện thực
Tập nhớ để quên đi, cho nỗi buồn dần phai lãng
Đến một lúc tâm em tĩnh lặng…
Dẫu bất chợt thấy người vui vầy cùng duyên mới
Em không buồn cũng chẳng thấy đau thương.
Ngọc Hạ.

Thứ Ba, 21 tháng 10, 2014

Như em, như anh, như những đoạn tình si

Ảnh internet.
Tâm hồn không còn đủ lãng mạn để trào dâng cảm xúc mỗi khi nghe một bản tình ca du dương.
Lòng vị tha không còn đủ để xoá bỏ hết mọi lỗi lầm.
Trái tim không còn đủ chỗ để chứa đựng những hoài niệm đẹp nhưng cũ nhoà.
Và em biết tình yêu anh không còn đủ để dành cho em.
Cũng như cánh hồng đẹp hôm qua nhưng ngày nay đã phai sắc.
Yêu anh là biết bao lần em trộn lẫn niềm vui trong nỗi hoang mang.
Em yêu một người mà trái tim luôn phải sẻ chia hai, anh thì có thể nhưng em thì không. Em toàn tâm ý và mong người em yêu cũng đáp trả hệt như vậy. Con gái một khi đã yêu, sao anh không chịu hiểu?
Em từng hỏi rằng : trọn vẹn tình yêu, anh cho em hết được không? Anh có thể lựa chọn im lặng nhưng trái lại anh phô bày tất cả lưỡng lự. Giây phút ấy em biết, anh không đáp ứng được nguyện vọng của em.
Em tự nhủ : khó đến thế hả anh? Khó lắm sao?
Anh đem tình yêu ra cân đo đong đếm, rằng dành cho người này nhiều còn kẻ kia thì ít.
Em bối rối, em mệt mỏi, em buông tay.
Em đã nhiều lần tự hỏi
Tình bao nhiêu là vừa đủ?
Tình thế nào là vĩnh cửu, người ơi?
Tình giữa xô bồ em làm sao giữ?
Tình một chữ này sao lắm nỗi ưu tư?
Anh đi về giữa hai lối rẽ
Trao chỉ một mảnh tình tận hai nửa yêu đương
Trách người sao không vẹn nguyên hẹn ước
Cắt sợi tơ hồng chia sớt thành ba
Em đã thử và rất nhiều lần cố thử
Kết quả chỉ còn mình em chịu tổn thương.
Sợ một ngày kia khi vô tình trông thấy
Anh vui vầy cùng người ấy trên đoạn đường mình từng đưa đón.
Xẻ nửa con tim, anh thành công một nửa
Còn em đành dừng dẫu âm ỉ duyên xưa
Thôi anh ơi chỉ duyên không còn phận
Chỉ thể nhìn nhau như những người xa lạ khi ta bắt chợt gặp qua đường
Đời em, đời anh đến cuối cùng cũng chẳng còn vướng bận
Yêu ai hay ai yêu đều thuộc về mảng quá khứ xa xôi
Rồi một lúc anh không còn tuổi trẻ, không còn ngông, không còn lựa chọn phải yêu người này hay rũ bỏ người kia. Bên cạnh anh sẽ là ai của ngày cũ, hay là bóng hồng của ngày mới đây anh, hay anh sẽ cô đơn ngồi với bóng, đếm ngày dài, đếm nỗi nhớ quên tên. Đến lúc ấy liệu anh có biết, có nhận ra trân trọng tình là tôn trọng mình, là quý trọng người, là giữ lửa yêu thương.
Thật thiết nghĩ được gặp gỡ giữa đời người đã khó, ở lại bên nhau càng thử thách lâu dài. Mong rằng ai ơi ta hãy luôn yêu quý “một nửa” của đời mình để khỏi hối tiếc lúc chia xa, để khỏi muộn màng ta khóc.
Đừng giống như những kẻ ngốc vuột tình trôi trong vô vọng…
Như em, như anh, như những đoạn tình si.
Ngọc Hạ.

Thứ Hai, 20 tháng 10, 2014

Một yêu, hai nhớ, ba thương

Ảnh internet.
Yêu sao một cánh đồng xanh
Yêu con đường nhỏ mẹ tôi đi về
Yêu trâu ăn cỏ ngoài xa
Yêu cô quải lúa trĩu đôi vai gầy
Yêu ngôi nhà nhỏ ngói che
Yêu tre, yêu trúc ngọt xanh đầu làng
Yêu rồi nhớ nhớ thương thương
Nhớ mùa dưa chín, ngô khoai ngập đồng
Nhớ sao mùi khói lam chiều
Nhớ hương cơm nếp nồng nàn nhà ai
Nhớ bà móm mém cơi trầu
Mắt mờ, tâm sáng dạy đàn cháu thơ
Nhớ lời chị hát ru em
“Cái ngủ mày ngủ cho ngoan
Để mẹ đi cấy ruộng xa trưa về”
Nhớ bình yên ngự thôn quê
Thương sao tình nghĩa thân thương xóm giềng
Thương sờn vai áo nhà nông
Thương cho được, mất mùa nông vụ này
Thương thay nước mắt má gầy
Mồ hôi hòa lệ cực hoài tấm thân.
Yêu, thương, nhớ mãi nhà quê
Thật thà, chất phát đượm tình quê hương.
Ngọc Hạ.

Chủ Nhật, 19 tháng 10, 2014

Review Phương đại trù

Phương đại trù (Hoa gian đề hồ Phương đầu bếp) – Nhĩ Nhã
Đây là truyện thuộc nhóm “vị” nằm trong “sắc hương vị hệ liệt” của tác giả Nhĩ Nhã. 


Edit: Leo
Beta: Linh Sniper

Nhân vật chính : Phương Nhất Chước – Thẩm Dũng.

Giới thiệu ngắn gọn : Phương đầu bếp thu phục Dũng ác bá
Cá nhân mình khá thích cái giới thiệu này, rất hàm súc, một câu đơn giản đã lột tả được nội dung.^^.
Truyện muốn hài hước có hài hước. Muốn bao nhiêu ngọt thì có bấy nhiêu. Còn muốn ly kỳ thì sao, muốn nhân văn thì thế nào? Yên tâm, tuy không đến mức kinh thiên động địa nhưng bảo đảm là đủ.
“Phương đại trù” được bắt đầu bằng món mỳ vằn thắn và màn gả thay trong truyền thuyết. Phương Nhất Chước là một đầu bếp, nhan sắc không phải là đẹp nhất nhưng tay nghề nấu nướng xứng đáng là hạng nhất. Cô mang lòng tốt giúp đỡ viên ngoại họ Phương, mặc lên người hồng y đem theo bộ bảo bối làm bếp hồi môn của cha cùng tám trăm lượng sính lễ bước lên kiệu hoa gả cho Thẩm Dũng, người được dân chúng Đông Hạng phủ trao tặng danh hiệu ác bá của năm. Từ đây bắt đầu một câu chuyện gia đình ngọt ngào, tràn đầy mỹ vị nhân gian, xen kẽ cùng những vụ án lớn nhỏ dĩ nhiên không thiếu phần phá án. Và quan trọng hơn chính là sự đáng yêu của hai bạn nam – nữ chính, sự ấm áp của tình người. Muốn biết nữ chính chinh phục chồng cùng toàn bộ lớn nhỏ ở gia đình chồng thế nào, muốn thấy “lãng tử quay đầu” ra sao, muốn thư giãn tuyệt đối, thì đừng bỏ qua “Phương đại trù”.
Mỗi chương truyện gắn tên một món ăn cùng với một tình huống, từ đó cách tác giả dẫn dắt người đọc đi theo cốt truyện khá thú vị, không gây nhàm chán, còn gì tuyệt hơn là vừa đọc vừa liên tưởng đến các món ngon ^^. Qua những câu chuyện đời thường là những thay đổi của nam chính, từ cách làm người đến tình cảm dành cho nữ chính. Có thể lúc mới đầu chàng không có tình cảm với nàng đấy, nhưng lòng người rốt cuộc cũng là thịt mềm đâu có ai dám khẳng định chuyện về sau. Từ lúc nào chàng ta đã bắt đầu để ý “nàng ta cười rộ lên cũng rất được”, từ lúc nào tỉ mỉ chọn cho nương tử một cây trâm cài, biết phải dỗ nàng vui vẻ, cho nàng hạnh phúc và cuối cùng thì cũng quán triệt phải nỗ lực trở thành tùng thành bách để vợ dựa vào.
Thẩm Dũng yêu người vợ luôn tin chàng không phải là “ác bá”, yêu một Phương Nhất Chước tay cầm môi nấu ăn miệng nói đạo lý thấm lòng người, một Phương Nhất Chước không phải là tài nữ tinh thông thi thơ, nhạc họa nhưng là một người con gái luôn quan tâm đến người khác bằng tấm chân tình. Cuối cùng cũng yêu thương rồi đấy, yêu đến không buông tay được.
“Tướng công đúng là người tốt”, “tướng công thật thông minh”, “tướng công là giỏi nhất” nói rằng Thẩm ác bá là người tốt cùng thông minh, giỏi giang bậc nhất, chắc chỉ có mình nương tử này thôi.
“Tin thì đừng nghi, nghi thì đừng tin, tin người cũng giống như rượu tang châm này, bằng không chớ tin, nếu tin sẽ phải tin cả ba đời”. Đây là tấm lòng Phương Nhất Chước dành cho Thẩm Dũng, tựa rượu tang châm nồng nàn khiến Thẩm thiếu gia nguyện cùng “say” ba đời.
Dàn nhân vật phụ cũng rất được, truyện dàn trải nhẹ nhàng nên hầu như ai mình cũng thích. Từ nhị lão nhà họ Thẩm, đến bộ khoái Thẩm Kiệt, tiểu thư đồng nói lắp Tiểu Kết Ba, hai em nha hoàn đáng yêu, đến hai vị sư phụ, lão đạo, cả cha mẹ vợ qua lời kể của Nhất Chước… Người người đều để lại ấn tượng…
Kết truyện là HE vô cùng viên mãn nhaaaaaaaaa… Có một tí phong ba nhè nhẹ nổi lên, nhưng đã được khéo léo dập tắt. Thù hận, tranh đoạt, người thắng kẻ thua đã không còn quan trọng nữa, tình cảm gia đình mới là trên hết. Hạnh phúc cần thuộc về ai thì người đó nhận được, không thiếu một phân.
“Mà không biết từ khi nào, đầu đường cuối ngõ Đông Hạng phủ bắt đầu truyền lưu một câu – không sợ trong nhà có tiểu ác bá, chỉ cần lấy được một nữ đầu bếp là tốt rồi.”
 Ngọc Hạ.

Thứ Sáu, 17 tháng 10, 2014

Lãng

Ảnh internet.
Hôm nay thấy anh sao tâm em vẫn động
Dáng cao gầy, khuôn mặt vẫn như xưa
Em vốn cho thời gian nhoà hết thảy
Cả mảnh tình em cất giữ chưa trao
Nhưng em lầm khi không sao xoá được
Tầm mắt em vẫn chứa bóng hình anh
Anh gật đầu chào em cô bạn cũ
Em mỉm cười lâu quá mới gặp nhau
Muốn hỏi anh nhiều điều hơn thế nữa
Sao khó cất lời muôn tiếng nghẹn trong tim
Thoáng nhìn nhau anh qua đôi mắt biếc
Bụi phong trần vương vãi bám trên mi
Ly café lên môi em nhạt thếch
Vì ai đó cười man mác bóng thu qua…
Ngọc Hạ.

Thứ Năm, 16 tháng 10, 2014

Tình tan


Ảnh internet. 
Người vẫn cười vẫn nói
Nhưng người quên em rồi
Lạnh lùng và hờ hững
Như ta chưa từng quen.

Em nghe lòng bối rối
Cảm xúc vờn không tên
Buồn hoá ra không phải
Chính xác nói nhạt nhòa.

Mịt mờ bao ký ức
Tình thoáng mỏng màn sương
Khi nắng vàng le lói
Tình tan vào hư không.

Từng vô phương níu giữ
Đành thuận theo tự nhiên
Quay đầu em cất bước
Ừ thì ta không quen…
Ngọc Hạ.

Thứ Ba, 14 tháng 10, 2014

Khoảng cách xa nhất trên thế giới

Ảnh internet.
The most distant way in the world
is not the way from birth to the end
It is when I sit near you
That you don’t understand I love you.

The most distant way in the world
is not that you’re not sure I love you
It is when my love is bewildering the soul
But I can’t speak it out.

The most distant way in the world
is not that I can’t say I love you
It is after looking into my heart
I can’t change my love.

The most distant way in the world
is not that I’m loving you
It is in our love
We are keeping between the distance.

The most distant way in the world
is not the distance across us.
It is when we’re breaking through the way
We deny the existence of love...

So the most distant way in the world
is not in two distant trees.
It is the same rooted branches
Can’t enjoy the co-existence.

So the most distant way in the world
is not in the being separated branches
It is in the blinking stars
They can’t burn the light.

So the most distant way in the world
is not the burning stars
It is after the light
They can’t be seen from afar.

So the most distant way in the world
is not the light that is fading away
It is the coincidence of us
is not supposed for the love.


So the most distant way in the world
is the love between the fish and bird
one is flying at the sky,
The other is looking upon into the sea
Rabindranath Tagore./.
Sưu tầm.

Chủ Nhật, 12 tháng 10, 2014

Cứ ngỡ ta xa nhau

Ảnh internet.
-          Chúng ta chia tay đi.
Anh lạnh lùng buông câu nói tàn nhẫn, cô ngã quỵ nơi cuối đường trong màn mưa lạnh lẽo nhìn anh quay đi không dám tin vào những gì mình đã nghe, lời chia tay hờ hững nhanh chóng xé nát mối tình mà ba năm qua vẫn chỉ toàn là êm đẹp. Cô đau khổ cố níu kéo anh nhưng rồi bất lực buông tay, ôm những vỡ tan trốn chạy.
Quay về, tìm và gặp lại…
Khoảng thời gian dài trôi qua vô ích, cô đã từng thử yêu một người khác nhưng cũng chẳng thể nào lừa dối bản thân rằng mình vẫn còn yêu anh. Cô một lần nữa chọn cách rời xa nơi từng cho cô dung náo trái tim tổn thương. Bởi, cô muốn tìm về nơi có anh, nơi cô có mối tình đầu.
Cô đi qua những nơi chứa đầy kỉ niệm của hai đứa, cố nhặt nhạnh lại từng mảnh kí ức còn vương sót, lòng nhớ anh da diết. Con đường dẫn vào nhà anh vẫn vậy nhưng sao hôm nay lại dài lê thê, khiến bước chân cô trĩu nặng. Những bức tường hoen màu thời gian, dòng chữ mờ nhạt ẩn hiện dưới lớp rêu xanh khô mỏng “HAN I LOVE YOU” khắc vụng về, kéo dài đến hết lối đi. Cô lặng người đứng tựa người vào tường, tay chạm khẽ vào những thứ hữu hình ấy mà ngỡ như mọi chuyện chỉ vừa xảy ra hôm qua, những hình ảnh trong quá khứ ùa về vây lấy cô, cô vùng vẫy trong đầm lầy ký ức có ngọt ngào có khổ đau xen lẫn cả nỗi nhớ dai dẳng vô vọng.
Cây hoàng hạ loài hoa anh yêu thích, đến nỗi anh nói sẽ lấy tên hoa đặt khai sinh cho con gái đầu lòng, hè này hoa vẫn đẹp, vẫn buông những chùm hoa vàng rực rỡ lao xao hòa với nắng gió trong veo xuyến xao một nỗi niềm, cổng nhà anh hiện ra dần dần ngay tầm mắt. Ngần ấy tháng năm cùng muôn vàn khắc khoải lúc cô đơn, cô ao ước một lần tìm về gặp anh, lấy hết dũng khí ra mà sà vào lòng anh nói rằng cô chưa bao giờ thôi yêu anh. Nhưng bây giờ cô chỉ đứng chôn chân ngoài đây mà thơ thẩn thấy đôi trẻ ngày nào còn quấn quít bên nhau, mà mường tượng đâu đó xung quanh nụ cười anh ẩn hiện, vẫy tay chào đón cô. Tim cô càng lúc càng đập mạnh hơn, cô nghẹt thở với hàng tá câu hỏi mà đã bao đêm rồi chúng khiến cho cô không tài nào chợp mắt được. Đứng nép sang một bên cô lén nhìn qua khe cửa gỗ bám bụi thời gian, anh đang ngồi trước mắt cô, vẻ mặt buồn lạnh lẽo xanh xao, cô muốn chạy ngay đến ôm chặt lấy anh như ngày nào, để nước mắt tự do rơi thấm vai áo anh, để được nghe lại những lời nói yêu thương…
-          Mày đang xem gì vậy?
-          Có gì đâu album cũ thôi, tao sợ sẽ quên mất khuôn mặt cô ấy. Giọng anh trầm buồn vang lên đều đều.
-          Tao thật không hiểu nổi mày nữa, nếu đã yêu nhau như vậy thì sao lúc trước lại chia tay?
-          Đó là cách tao yêu cô ấy.
-          Lại cái triết lý vớ vẩn đó hả?
-          Mày không biết được đâu. Tao cảm giác được những tế bào ung thư quái ác đang ngày càng lan rộng trong cơ thể tao, nếu đã không thể đem lại hạnh phúc cho người mình yêu thì tại sao phải gượng ép níu giữ, để cô ấy ra đi là tốt cho cả hai, tao không muốn cô ấy phải đau khổ nhìn tao ra đi trước. Hai bàn tay anh run run buông thõng xuống, mắt buồn xa xăm hoe đỏ.
-          Chết tiệt, mày đánh tao một cái đi.
-          Sao tự nhiên kêu tao đánh mày?
-          Đáng lẽ tao không nên hỏi mày việc này, tao…
-          Tao biết là mày quan tâm đến tao thôi. Tao không nghĩ ngợi gì hết, yên tâm đi.
-          Lúc sáng mày vào viện bác gái có đến, bác ấy bảo mày về nhà. Hai bác bên đó lo lắm, mà mày định không về hả?
-          Tính sao đi, mày vô nhà lấy dùm tao thuốc ở trên bàn đi.
-          Ừ đợi tao chút.
Nhìn bạn thân quay đi, anh thừ người ra vô lực tựa tay vào thành xe lăn, môi mấp máy những thanh âm đứt quãng.
-          Anh muốn sống hết quãng đời còn lại của mình ở đây, nơi cất đầy những hồi ức đẹp của những tháng ngày yêu nhau, nơi anh vẫn còn có thể đối mặt với tình yêu dành cho em dù rằng chính anh đã tự tay đẩy người anh yêu ra khỏi đời mình. Anh xin lỗi, đâu đó trên hành tinh này cầu chúc em luôn hạnh phúc.
     Cô ngồi phịch xuống nước mắt tuôn rơi trong im lặng gió hai bên thổi vào bên tai như an ủi, lý do anh rời xa cô, tình yêu anh dành cho cô cả căn bệnh vô phương của anh… Tất cả cô đều không biết, cứ thế cả anh và cô đều để vuột mất những tháng ngày quý giá bên nhau. Cô lặng lẽ quay đi không phải vì sợ gánh nặng bệnh tật hay vì không còn yêu anh nữa mà là vì cô muốn thật mạnh mẽ xuất hiện trước mặt anh, không ủ dột, không yếu mềm, không rơi lệ. Cô sẽ mang đến cho anh thật nhiều những nụ cười, thật nhiều nghị lực như một cách cô dành tình yêu cho anh, nắm lấy tay anh bước đi những chặng đường cuối. Dẫu có khó khăn hay đau khổ cô vẫn muốn ở bên anh bởi vì cô yêu anh.
Không bao lâu sau, người có tình cuối cùng rồi cũng thành ước nguyện...
Đôi vợ chồng trẻ ngồi tựa vào nhau ngắm hoàng hôn kém tấm màn nhung buông nhẹ, gương mặt rạng ngời hạnh phúc. Cuộc đời dẫu có ngắn ngủi, sự sống có mong manh thì ngay lúc này đây trong vòng tay cô anh thấy từng ngày trôi qua thật dài, chừng ấy với anh là đủ lắm rồi…
Chuyện về sau này…
-       "Sao mẹ đặt  tên con là Hoàng Hạ vậy?"
        "Vì ba con rất thích hoa hoàng hạ. Cục cưng của ba mẹ cũng thích chứ?"
-       "Dạ thích ạ !"
-       "Giờ Hoàng Hạ và mẹ tới thăm ba nha."
-        "Dạ."
Một thoáng mây lững thững trôi, nắng chiều bám nhẹ lên hai bóng người một lớn một nhỏ đang đứng trước nấm mộ phủ xanh cỏ… Cô nắm lấy tay con, nhìn lên bức ảnh nho nhỏ trong trẻo nụ cười thanh xuân, thì thầm “ông xã, em và con rất ổn, cho nên cứ luôn cười như vậy anh nhé! Yêu anh”.
Chuyện tình đã qua vẫn vẹn nguyên như những ngày đầu, đắng ngọt vẫn thổn thức trái tim yêu, hồi ức vẫn nồng nàn tựa như “em vẫn mãi yêu anh”.

 Ngọc Hạ.

Thứ Bảy, 11 tháng 10, 2014

Đường về heo may

Ảnh internet.
Gió heo may chuyển mùa thương nhớ
Gọi ai tìm về miền ký ức xa xôi
Để tất tả loay hoay tìm kiếm
Mảnh tơ lòng vương vãi khắp không gian
Rồi luyến tiếc tuổi thơ trong nhạt nắng
Đợi bình yên giữa muôn nẻo xô bồ
Nhớ heo may nghe quê nhà vẫy gọi
Đứa con khờ mấy bận bặt tin
Mẹ nhắn cho con kịp về mùa nắng mới
Kịp cơm chiều cá quẹt gạo vừa xay
Ai ơi ai dừng chân thôi vội vã
Đặng êm đềm dõi bóng cố hương
Mùa heo may mùa cốm lúa thơm nồng
Mùa tê lòng xào xạc lá thôi bay.
Ngọc Hạ.

Thứ Sáu, 10 tháng 10, 2014

Niềm nhớ, niềm thương

Ảnh internet.
Tôi thích mưa, chỉ khi đi ngoài mưa tôi mới thoải mái khóc mà không cần quan tâm ai có nhìn mình hay không, mưa sẽ giúp tôi giấu hết những giọt nước mắt ấy. Và dường như tôi cũng rất giỏi “ngụy trang” những cảm xúc của bản thân. Tôi đang rất buồn nhưng tôi vẫn sẽ cười. Tôi đang rất nhớ anh nhưng vẫn sẽ thản nhiên xem đó là một chuyện đã qua. Mưa to rồi cũng sẽ tạnh, buồn nào rồi cũng sẽ nguôi ngoai… Phải không?
Tôi gặp anh khi Sài Gòn vào mưa, mưa suốt, cứ lác đác rồi tầm tả, kiêu kì như người con gái nhỏ. Cả anh và tôi đều kì quặc, cứ hễ thấy trời nổi gió, kéo mây là lại réo nhau kéo ra ngoài “nghịch” mưa. Hoàn cảnh, thời gian gắn kết chúng tôi lại với nhau, cứ như thế từng chút từng chút một... Rồi trong bất chợt tựa cơn mưa vội tới, tôi yêu anh tự lúc nào bản thân mình cũng không biết. Nhắm mắt lại cứ thấy nụ cười anh ẩn hiện đâu đó, mở mắt ra “tình trạng” cũng không khá hơn hình ảnh anh cứ lảng vãng đâu đó trong không gian chật hẹp của chính mình, nhìn thấy món gì ngon tôi cũng nghĩ tới anh, không biết giờ này anh đang làm gì, đột nhiên lại muốn mỗi lần xuất hiện trước mặt anh mình phải thật xinh đẹp… Nhưng tôi lại không đủ dũng khí để đứng trước anh nghiêm túc nói “em thích anh”… Tôi nhớ có lần mình hỏi “anh có người yêu chưa?”, anh không trả lời chỉ thoáng cười đáp lại tôi “yêu làm gì hả em trong khi chính anh cũng không yêu bản thân mình”. Khi đó tôi ngu ngơ chỉ biết tròn mắt nhìn anh, đâu biết rằng mỗi ngày trôi qua cuộc sống của anh càng ngắn ngủi.
Sài Gòn vẫn lặng lẽ mưa rồi hồ hởi nắng, tôi vẫn bên anh cùng tình yêu thầm lặng đang ngày dần lớn lên. Một năm, khoảng thời gian tôi không biết phải đặt tên nó là gì trong nhật ký của mình nên chăng gọi đó là “bình yên trước bão”… Ba tháng sau đó là những chuỗi ngày tôi càng không dám gọi tên… Anh phát bệnh… Rất nặng… Mọi người lặng lẽ nhìn nhau chia buồn trong ánh mắt… Anh sẽ ra đi, đi rất xa, đến một nơi tôi chẳng thể nhìn thấy anh được… Anh thu mình tách ra xa thế giới ngoài kia. Anh cam chịu một mình, không muốn bất kì ai vì anh mà sâu lo buồn khổ. Anh của tôi sao mà ngốc nghếch vậy? Sao anh không chịu hiểu “anh đâu có cô đơn. Anh có gia đình, bè bạn và còn có cả em đây cơ mà”.
Tôi đến bên anh gần hơn, yêu anh nhiều hơn và trái tim thôi thúc tôi không được nhút nhát nữa. Đời có bao lâu nữa mà đợi, mà chờ, mà không chịu bày tỏ…
-          "Làm bạn trai của em nha?"
Anh ngước gương mặt gầy gò nhìn tôi ra chiều khó hiểu. Anh cuối mặt cười buồn, giọng anh cũng buồn.
-          "Em đang tỏ ra thương hại anh đó hả? Ai lại đi thích một người sắp…"
-          "Không phải…"
Tôi hét lên chặn ngang câu anh vừa nói, sợ phải nghe đến những lời chết chóc, sợ phải đối mặt việc anh sẽ không còn hiện diện trên cõi này nữa. Nước mắt yếu đuối rơi, dù đã bao lần dặn lòng mình đừng khóc khi đứng trước anh, phải dũng cảm, phải kiên cường, vậy mà lúc này lệ vương đầy mặt.
-           "Em sao vậy?"
-           "Anh đâu có biết em thích anh nhiều đến mức nào, lúc nào trong đầu cũng chỉ nghĩ đến anh, suốt ngày chẳng làm chuyện gì nên hồn vì không biết hôm nay anh ăn uống ra sao, rồi bất chấp tự tôn của một đứa con gái em lại tỏ tình trước, em…"
Ngón tay lạnh chạm vào môi tôi, tiếng nấc tức tưởi nghẹn lại ở cổ họng. Anh nhìn tôi âu yếm, ánh mắt trìu mến quyện chặt trái tim tôi, anh kéo tôi sà vào lòng anh, tôi nghe cả nhịp tim đang thổn thức của anh và của tôi.
-          "Vậy em có biết anh đã dồn nén tình cảm của mình trong bao lâu không? Anh thích cô bé có khuôn mặt bầu bĩnh hay cười, thích mưa, hay hỏi những câu ngớ ngẩn đáng yêu. Nhưng làm sao anh có thể yêu em khi bản thân chưa biết ngày nào sẽ buông tay em ra. Anh sợ những ký ức đau buồn sẽ dập tắt nụ cười ngây thơ kia. Anh rất sợ!"
-          "Em vẫn sẽ cười thật tươi, vẫn luôn thích mưa, vẫn sẽ ổn với những hoài niệm, nên anh không cần lo nghĩ vu vơ đâu. Vì vậy, anh chỉ cần yêu em là đủ."
Người đối diện im lặng thật lâu. Trong mắt anh dần dần tĩnh lặng không còn thấy những bất an, bối rối. Nhưng anh vẫn chưa nói đồng ý. Tôi nắm lấy tay anh, giờ phút này quyết lòng không cho bất cứ ai đường lui.
-          "Em xin trịnh trọng nhắc lại, anh chỉ việc yêu em là đủ, mọi chuyện còn lại cứ để em lo". Đây rõ ràng là tuyên thệ, là tuyên thệ mà. Áp dụng sai tình huống, áp dụng trật đối tượng, tôi tủ rũ, ủ rũ…
-          "Em là đang vận động tư tưởng à? Ngốc như em thì lo nổi chuyện gì. Chẳng phải anh đã nói rõ tình cảm dành cho em rồi sao? Anh không có nhiều thời gian nữa, em có dũng khí yêu anh không?" Anh phì cười, xoa đầu tôi, khoảnh khắc này tôi trân trọng, không còn nỗi đau bệnh tật, không có bấp bênh xa cách chỉ còn quanh chúng tôi ấm áp và an ổn.
-          "Em có thừa".
Ba tiếng “anh yêu em” quan trọng sao? Tôi không cần nữa. Bởi vì, điều cần biết tôi đã tỏ tường, anh ngốc kia yêu tôi từ lâu rồi. Chỉ là anh không dám ngỏ mà thôi. Với tình yêu đôi lứa anh có quá nhiều lo ngại, nhưng mà “người yêu ơi em nào màng tới”, mình cứ vậy mà vô tư yêu nhau anh nhé!
Mọi chuyện đến nhanh thế đấy, như buổi đầu hai đứa gặp nhau, như lúc tôi yêu anh và như bây giờ chúng tôi yêu nhau. Tình chớm nở giữa những giông tố đang chực chờ vồ vập hai trái tim non. Anh hỏi tôi “em có sợ?”, tôi lắc đầu “chỉ cần thấy anh cười, em sẽ kiên cường mà đội mưa chống gió”. Anh của tôi lại cười rạng rỡ
Hôm nay trời lại mưa, anh đang bên cạnh tôi…
Ngày mai hay ngày kia chắc là mưa lại sẽ rơi… Có lẽ tôi sẽ một mình, nhưng tôi tuyệt không đơn độc, vì tôi đã có anh trong trái tim mình.
 Ngọc Hạ.

Thứ Năm, 9 tháng 10, 2014

Vẫn là chưa quên

Ảnh internet.

Người lướt qua em mùi hương men theo gió
Có lạ lùng nhưng lắm nỗi thân quen
Em đứng lại giữa dòng người xô đẩy
Ngoái nhìn anh trên tấm thảm hoàng hôn
Tấm lưng cao, đôi vai gầy năm tháng
Gieo vào lòng muôn nốt hẫng xa xăm
Quên, không quên em ngắt nhành hoa dại
Từng cánh rơi đều sao mãi nghĩ không thông
Từng buông tay, em đã từng thôi nhớ
Thôi nghĩ, thôi chờ, thôi cả đợi mong
Rồi chiều nay ở đoạn đường phố nhỏ
Gặp lại người, em không khỏi bâng khuâng
Hoá ra yêu đã trở thành chấp niệm
Dẫu nhạt nhoà nhưng khó thể sao quên.
Ngọc Hạ.