Chủ Nhật, 12 tháng 10, 2014

Cứ ngỡ ta xa nhau

Ảnh internet.
-          Chúng ta chia tay đi.
Anh lạnh lùng buông câu nói tàn nhẫn, cô ngã quỵ nơi cuối đường trong màn mưa lạnh lẽo nhìn anh quay đi không dám tin vào những gì mình đã nghe, lời chia tay hờ hững nhanh chóng xé nát mối tình mà ba năm qua vẫn chỉ toàn là êm đẹp. Cô đau khổ cố níu kéo anh nhưng rồi bất lực buông tay, ôm những vỡ tan trốn chạy.
Quay về, tìm và gặp lại…
Khoảng thời gian dài trôi qua vô ích, cô đã từng thử yêu một người khác nhưng cũng chẳng thể nào lừa dối bản thân rằng mình vẫn còn yêu anh. Cô một lần nữa chọn cách rời xa nơi từng cho cô dung náo trái tim tổn thương. Bởi, cô muốn tìm về nơi có anh, nơi cô có mối tình đầu.
Cô đi qua những nơi chứa đầy kỉ niệm của hai đứa, cố nhặt nhạnh lại từng mảnh kí ức còn vương sót, lòng nhớ anh da diết. Con đường dẫn vào nhà anh vẫn vậy nhưng sao hôm nay lại dài lê thê, khiến bước chân cô trĩu nặng. Những bức tường hoen màu thời gian, dòng chữ mờ nhạt ẩn hiện dưới lớp rêu xanh khô mỏng “HAN I LOVE YOU” khắc vụng về, kéo dài đến hết lối đi. Cô lặng người đứng tựa người vào tường, tay chạm khẽ vào những thứ hữu hình ấy mà ngỡ như mọi chuyện chỉ vừa xảy ra hôm qua, những hình ảnh trong quá khứ ùa về vây lấy cô, cô vùng vẫy trong đầm lầy ký ức có ngọt ngào có khổ đau xen lẫn cả nỗi nhớ dai dẳng vô vọng.
Cây hoàng hạ loài hoa anh yêu thích, đến nỗi anh nói sẽ lấy tên hoa đặt khai sinh cho con gái đầu lòng, hè này hoa vẫn đẹp, vẫn buông những chùm hoa vàng rực rỡ lao xao hòa với nắng gió trong veo xuyến xao một nỗi niềm, cổng nhà anh hiện ra dần dần ngay tầm mắt. Ngần ấy tháng năm cùng muôn vàn khắc khoải lúc cô đơn, cô ao ước một lần tìm về gặp anh, lấy hết dũng khí ra mà sà vào lòng anh nói rằng cô chưa bao giờ thôi yêu anh. Nhưng bây giờ cô chỉ đứng chôn chân ngoài đây mà thơ thẩn thấy đôi trẻ ngày nào còn quấn quít bên nhau, mà mường tượng đâu đó xung quanh nụ cười anh ẩn hiện, vẫy tay chào đón cô. Tim cô càng lúc càng đập mạnh hơn, cô nghẹt thở với hàng tá câu hỏi mà đã bao đêm rồi chúng khiến cho cô không tài nào chợp mắt được. Đứng nép sang một bên cô lén nhìn qua khe cửa gỗ bám bụi thời gian, anh đang ngồi trước mắt cô, vẻ mặt buồn lạnh lẽo xanh xao, cô muốn chạy ngay đến ôm chặt lấy anh như ngày nào, để nước mắt tự do rơi thấm vai áo anh, để được nghe lại những lời nói yêu thương…
-          Mày đang xem gì vậy?
-          Có gì đâu album cũ thôi, tao sợ sẽ quên mất khuôn mặt cô ấy. Giọng anh trầm buồn vang lên đều đều.
-          Tao thật không hiểu nổi mày nữa, nếu đã yêu nhau như vậy thì sao lúc trước lại chia tay?
-          Đó là cách tao yêu cô ấy.
-          Lại cái triết lý vớ vẩn đó hả?
-          Mày không biết được đâu. Tao cảm giác được những tế bào ung thư quái ác đang ngày càng lan rộng trong cơ thể tao, nếu đã không thể đem lại hạnh phúc cho người mình yêu thì tại sao phải gượng ép níu giữ, để cô ấy ra đi là tốt cho cả hai, tao không muốn cô ấy phải đau khổ nhìn tao ra đi trước. Hai bàn tay anh run run buông thõng xuống, mắt buồn xa xăm hoe đỏ.
-          Chết tiệt, mày đánh tao một cái đi.
-          Sao tự nhiên kêu tao đánh mày?
-          Đáng lẽ tao không nên hỏi mày việc này, tao…
-          Tao biết là mày quan tâm đến tao thôi. Tao không nghĩ ngợi gì hết, yên tâm đi.
-          Lúc sáng mày vào viện bác gái có đến, bác ấy bảo mày về nhà. Hai bác bên đó lo lắm, mà mày định không về hả?
-          Tính sao đi, mày vô nhà lấy dùm tao thuốc ở trên bàn đi.
-          Ừ đợi tao chút.
Nhìn bạn thân quay đi, anh thừ người ra vô lực tựa tay vào thành xe lăn, môi mấp máy những thanh âm đứt quãng.
-          Anh muốn sống hết quãng đời còn lại của mình ở đây, nơi cất đầy những hồi ức đẹp của những tháng ngày yêu nhau, nơi anh vẫn còn có thể đối mặt với tình yêu dành cho em dù rằng chính anh đã tự tay đẩy người anh yêu ra khỏi đời mình. Anh xin lỗi, đâu đó trên hành tinh này cầu chúc em luôn hạnh phúc.
     Cô ngồi phịch xuống nước mắt tuôn rơi trong im lặng gió hai bên thổi vào bên tai như an ủi, lý do anh rời xa cô, tình yêu anh dành cho cô cả căn bệnh vô phương của anh… Tất cả cô đều không biết, cứ thế cả anh và cô đều để vuột mất những tháng ngày quý giá bên nhau. Cô lặng lẽ quay đi không phải vì sợ gánh nặng bệnh tật hay vì không còn yêu anh nữa mà là vì cô muốn thật mạnh mẽ xuất hiện trước mặt anh, không ủ dột, không yếu mềm, không rơi lệ. Cô sẽ mang đến cho anh thật nhiều những nụ cười, thật nhiều nghị lực như một cách cô dành tình yêu cho anh, nắm lấy tay anh bước đi những chặng đường cuối. Dẫu có khó khăn hay đau khổ cô vẫn muốn ở bên anh bởi vì cô yêu anh.
Không bao lâu sau, người có tình cuối cùng rồi cũng thành ước nguyện...
Đôi vợ chồng trẻ ngồi tựa vào nhau ngắm hoàng hôn kém tấm màn nhung buông nhẹ, gương mặt rạng ngời hạnh phúc. Cuộc đời dẫu có ngắn ngủi, sự sống có mong manh thì ngay lúc này đây trong vòng tay cô anh thấy từng ngày trôi qua thật dài, chừng ấy với anh là đủ lắm rồi…
Chuyện về sau này…
-       "Sao mẹ đặt  tên con là Hoàng Hạ vậy?"
        "Vì ba con rất thích hoa hoàng hạ. Cục cưng của ba mẹ cũng thích chứ?"
-       "Dạ thích ạ !"
-       "Giờ Hoàng Hạ và mẹ tới thăm ba nha."
-        "Dạ."
Một thoáng mây lững thững trôi, nắng chiều bám nhẹ lên hai bóng người một lớn một nhỏ đang đứng trước nấm mộ phủ xanh cỏ… Cô nắm lấy tay con, nhìn lên bức ảnh nho nhỏ trong trẻo nụ cười thanh xuân, thì thầm “ông xã, em và con rất ổn, cho nên cứ luôn cười như vậy anh nhé! Yêu anh”.
Chuyện tình đã qua vẫn vẹn nguyên như những ngày đầu, đắng ngọt vẫn thổn thức trái tim yêu, hồi ức vẫn nồng nàn tựa như “em vẫn mãi yêu anh”.

 Ngọc Hạ.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét