Thứ Ba, 21 tháng 10, 2014

Như em, như anh, như những đoạn tình si

Ảnh internet.
Tâm hồn không còn đủ lãng mạn để trào dâng cảm xúc mỗi khi nghe một bản tình ca du dương.
Lòng vị tha không còn đủ để xoá bỏ hết mọi lỗi lầm.
Trái tim không còn đủ chỗ để chứa đựng những hoài niệm đẹp nhưng cũ nhoà.
Và em biết tình yêu anh không còn đủ để dành cho em.
Cũng như cánh hồng đẹp hôm qua nhưng ngày nay đã phai sắc.
Yêu anh là biết bao lần em trộn lẫn niềm vui trong nỗi hoang mang.
Em yêu một người mà trái tim luôn phải sẻ chia hai, anh thì có thể nhưng em thì không. Em toàn tâm ý và mong người em yêu cũng đáp trả hệt như vậy. Con gái một khi đã yêu, sao anh không chịu hiểu?
Em từng hỏi rằng : trọn vẹn tình yêu, anh cho em hết được không? Anh có thể lựa chọn im lặng nhưng trái lại anh phô bày tất cả lưỡng lự. Giây phút ấy em biết, anh không đáp ứng được nguyện vọng của em.
Em tự nhủ : khó đến thế hả anh? Khó lắm sao?
Anh đem tình yêu ra cân đo đong đếm, rằng dành cho người này nhiều còn kẻ kia thì ít.
Em bối rối, em mệt mỏi, em buông tay.
Em đã nhiều lần tự hỏi
Tình bao nhiêu là vừa đủ?
Tình thế nào là vĩnh cửu, người ơi?
Tình giữa xô bồ em làm sao giữ?
Tình một chữ này sao lắm nỗi ưu tư?
Anh đi về giữa hai lối rẽ
Trao chỉ một mảnh tình tận hai nửa yêu đương
Trách người sao không vẹn nguyên hẹn ước
Cắt sợi tơ hồng chia sớt thành ba
Em đã thử và rất nhiều lần cố thử
Kết quả chỉ còn mình em chịu tổn thương.
Sợ một ngày kia khi vô tình trông thấy
Anh vui vầy cùng người ấy trên đoạn đường mình từng đưa đón.
Xẻ nửa con tim, anh thành công một nửa
Còn em đành dừng dẫu âm ỉ duyên xưa
Thôi anh ơi chỉ duyên không còn phận
Chỉ thể nhìn nhau như những người xa lạ khi ta bắt chợt gặp qua đường
Đời em, đời anh đến cuối cùng cũng chẳng còn vướng bận
Yêu ai hay ai yêu đều thuộc về mảng quá khứ xa xôi
Rồi một lúc anh không còn tuổi trẻ, không còn ngông, không còn lựa chọn phải yêu người này hay rũ bỏ người kia. Bên cạnh anh sẽ là ai của ngày cũ, hay là bóng hồng của ngày mới đây anh, hay anh sẽ cô đơn ngồi với bóng, đếm ngày dài, đếm nỗi nhớ quên tên. Đến lúc ấy liệu anh có biết, có nhận ra trân trọng tình là tôn trọng mình, là quý trọng người, là giữ lửa yêu thương.
Thật thiết nghĩ được gặp gỡ giữa đời người đã khó, ở lại bên nhau càng thử thách lâu dài. Mong rằng ai ơi ta hãy luôn yêu quý “một nửa” của đời mình để khỏi hối tiếc lúc chia xa, để khỏi muộn màng ta khóc.
Đừng giống như những kẻ ngốc vuột tình trôi trong vô vọng…
Như em, như anh, như những đoạn tình si.
Ngọc Hạ.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét