Thứ Hai, 6 tháng 10, 2014

Tự Tình


Chiều qua em bước về vẫn con đường quen thuộc, ngập tràn quanh đây muôn hoài niệm, vẹn nguyên trong em chuyện tình cũ đã trôi xa. Khác ngày khác hôm nay nhà ai đầy pháo đỏ, rượu nồng nàn muôn chén chúc nâng ly. E ấp bên anh bóng nàng dâu trẻ, đượm lòng buồn đó không phải là em. Nỗi xót xa dâng lên nhè nhẹ, ước nguyện xưa em là cô dâu trong tà áo cưới đỏ, ngày thành hôn cùng anh là chú rể, tự lúc nào thành dĩ vãng mênh mông.
Nhớ ngày xưa thích nhất đoạn đường này, em hay về qua ngõ nhà ai gặp một anh ngốc ngày ngày chờ đợi, dăm câu nói quan tâm em vui suốt đêm dài. Anh hay nói ta thanh mai trúc mã, nhà đầu đường nhà cuối hẻm thân nhau khi lớn lên thể nào em cũng gả ... Em giả khờ hỏi gả cho ai,  anh cười xuề rằng sẽ gả cho anh. Em ngoài miệng chúm môi đỏng đảnh ai mà thèm làm vợ anh đâu, anh xoa đầu nói câu nhất định, em thẹn cười lòng nghĩ ngợi bâng quơ. Bởi đâu có dám gấp nói câu em đồng ý, chỉ buông lời đợi mai lớn hẳn hay. Rồi mấy năm trôi qua trong chớp mắt, em anh yêu nhau cũng mấy năm trời, cuốn nhật ký em chứa đầy kỉ niệm, nào buổi hẹn hò, nào giận dỗi vu vơ, đủ cảm xúc của tình yêu đôi lứa cũng sẽ đủ khiến em buồn nếu lỡ hết chung đôi. Những trang tiếp theo em dành cho chuỗi ngày tan vỡ, ngày xa rời, ngày nguyệt lão cắt tơ duyên.  Ta gặp nhau thủa nhỏ rồi yêu nhau từ dạo ấy, ai cũng bất ngờ với hai tiếng chia tay. Anh sai hay là tại em anh hả? Hay hai ta đã quá vội vàng, kéo căng sợi tình để đứt gãy làm đôi. Mỗi người chọn ôm một mảnh tình tan vỡ, hối hả ùa vào nhịp sống tìm lãng quên. Biết là phải cố mà xao nhãng nhưng … Chuyện không dễ như em tưởng ạ! Nhiều đêm em thường ngẩn người tự hỏi có bao giờ anh hối tiếc tình xưa, có bao giờ anh nghĩ giá rằng ngày ấy đừng buông tay nhau thì giờ đôi ta vẫn chung đường.

Thời gian bao lâu gọi là dài anh hả, tình yêu dành cho nhau bao nhiêu là đủ để yên lòng câu nói hạnh phúc thường mong manh. Em với anh bước cùng một lối nhưng đến cuối rồi vẫn ngã rẽ khác nhau. Em mới biết không gì là vĩnh cửu, quá mơ hồ giết nỗi yêu thương. Đến bây giờ tim tìm ra đáp án, tình đã qua sẽ mãi là mộng mị. Dẫu có duyên vẫn chịu vướng hai từ không phận, nhìn cổng hoa lủng lẳng bảng tân hôn, khung chữ nhỏ khắc tên anh và người ấy, em mới chắc đoạn ân tình giờ khép lại sau lưng. 
Ngọc Hạ.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét