Ảnh internet. |
Có ai biết không, đã có…
Những ngón tay đan lạc
mất nhau giữa chớm đông lạnh lẽo
Có ai biết không, đã
có…
Một người đang cố
đàm phán với trái tim đau,
để thôi đừng nhớ
cũng đừng mong chờ nữa.
Liệu có ai chịu biết
cho cõi lòng vỡ òa nức nở,
lúc đêm hoang mang,
khi tình lỡ không về.
Chỉ có em biết là
mình đang vấp ngã giữa chênh vênh, giữa tháng rộng năm dài.
Cũng chỉ có mình em
dừng chân trước một khoảng bơ vơ,
Người của nắng gió,
rồi cũng đi mất khi hoàng hôn vừa đến
Nhanh đến độ một cái
hẹn cũng lỡ làng
Nhanh đến mức em
chưa kịp tỉnh giấc,
để xem người có cười
với em khi rời đi,
để xem có còn chút ấm
nồng nào trong mắt người như ngày cũ.
Trễ rồi, em biết là
đã trễ…
Không gian quạnh quẽ,
người đi chừa lại cho em kỷ niệm nhạt nhòa,
dành cho em tấm lưng
ngược nắng cùng với vòng tay trống và vô vàn khắc khoải.
Có ai biết không, có
một nỗi buồn đã nên hình dáng
Có ai biết không, giữa phố vội vàng
đôi bàn tay buông lơi
Có ai biết không, vì người đi mau
quá, em chậm chân nên nhỡ bước người rồi.
Người rời xa, em về
với góc phố một chiều mong mỏi mình thôi thương nhớ.
Em lại về với cô gái
của những an yên xưa,
của nhật ký, của
mưa, hay nắng vội,
của vầng thơ thuộc về
mình em yên ắng.
Em biết và người rồi có biết…
Ta lạc nhau.
Ngọc Hạ./.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét