Ảnh internet. |
Người lướt qua em mùi hương
men theo gió
Có lạ lùng nhưng lắm nỗi thân
quen
Em đứng lại giữa dòng người xô
đẩy
Ngoái nhìn anh trên tấm thảm
hoàng hôn
Tấm lưng cao, đôi vai gầy năm
tháng
Gieo vào lòng muôn nốt hẫng
xa xăm
Quên, không quên em ngắt nhành
hoa dại
Từng cánh rơi đều sao mãi nghĩ
không thông
Từng buông tay, em đã từng thôi
nhớ
Thôi nghĩ, thôi chờ, thôi cả
đợi mong
Rồi chiều nay ở đoạn đường phố
nhỏ
Gặp lại người, em không khỏi
bâng khuâng
Hoá ra yêu đã trở thành chấp
niệm
Dẫu nhạt nhoà nhưng khó thể
sao quên.
Ngọc Hạ.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét