Em từng chỉ đứng yên một nơi chờ
anh tới
Sợ lỡ nhanh chân rồi khiến tình đi
lạc
Rồi để tình chờ, rồi lỡ dỡ yêu
đương.
Cớ sao anh ơi! Đường tình em lẻ bạn
Đợi anh hoài, đợi được tiếng thở
than.
Anh cứ bảo em, chờ anh dăm năm nữa
Rồi người miệt mài rong ruổi ở
phương xa
Người vẫn bận, người quên mình có hẹn
Như chim muông chẳng mỏi cánh quay
về.
Tuổi trẻ của em đâu nhiều mà tặng
anh cho đủ
Thời gian vô thường phủ khóe mắt nhạt
phai
Em mệt rồi nên buông tay tình nhé!
Em mệt nhoài giữa những khoảng đợi mong...
Không biết sau này, khi chừng mươi
năm nữa,
Khi ta bước qua nhau giữa nẻo đường
đời
Từng có nồng nàn giờ đã hóa bèo mây,
Khi ta bước qua nhau như hai người
xa lạ
Thoáng sững sờ không ánh mắt buông
trao,
Khi ta bước qua nhau mùi hương tình
như cũ
Nhưng tim nguội rồi nên chẳng bén
men say,
Khi ta bước qua nhau tình đã về ngược
hướng
Anh nghĩ gì phía nhạt nắng không em.
Ngọc Hạ.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét