Mượn nỗi buồn cũ kỹ
Gởi gió về với mây
Mượn cả ngày nắng tắt
Giấu hững hờ trên mi.
Mượn những trang nhật
ký
Của tháng ngày không
tên
Vay khung trời hoa mộng
Dệt nỗi sầu chơ vơ.
Mượn những chiều mưa
cũ
Xóa hộ dấu chân xưa
Trên đoạn đường năm ấy
Ta và mình đi qua.
Mượn luôn màn sương
mỏng
Phủ ký ức lỡ làng
Ta đợi ngày nắng ráo
Tiễn nhạt nhòa tơ
vương.
Ngọc Hạ.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét