Chủ Nhật, 9 tháng 11, 2014

Thoáng những chông chênh

Ảnh internet.
Có những chiều thật nhạt… như chiều nay
Đi trong mơ hồ quá lâu khiến bản thân ta đâm ra hoang mang
Đứng giữa những lưng chừng khiến đôi chân ta chùng bước
Và thấp thoáng vài nhịp chông chênh khiến ta mệt mỏi
Cảm thấy…
Ta non nớt giữa xô bồ đời
Ta trống trải giữa đường rộng thênh thang
Ta sợ hãi rằng tình người còn, mất
Rồi chợt buồn nhìn lá rụng về đâu
Ta như thấy những tháng năm thơ ấu
Ta cười hay khóc chẳng bận tâm chi
Ngày nao trôi xa trong khoảng nhớ nhạt nhòa
Chìa tay ra chừng như níu giữ
Còn lại được gì ngoài những chênh vênh
Chiều một mình trên phố đông nô nức
Phiến lá, hàng cây, vòm trời vẫn vậy
Sao tựa lạc loài giữa những thân quen
Sao chợt hẫng nghe cung đàn lạc nhịp
Sao bỗng bần thần như một kẻ say men
Lòng trống rỗng tựa hồ như vô vọng
Những nấc thang dài chẳng biết sẽ về đâu
Thoáng những chông chênh của một ngày tắt nắng
Ta làm được gì giữa thế gian đây?
 Ngọc Hạ.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét